Hồi 8 tuổi, tôi rất thích vở kịch “Tin ở hoa hồng” của Lưu Quang Vũ do Nhà hát Tuổi Trẻ dàn dựng năm 1985. Tôi nhớ tới tận bây giờ một cảnh hài. Đám nhân viên vây quanh sun xoe một ông sếp. Người thì bảo: “Ôi thủ trưởng có gương mặt hồng hào phúc hậu quá”. Người khác cướp lời: “ Không, hồng hào là thế nào, mặt thủ trưởng cứ gọi là đỏ au”. “Anh chẳng có điểm nào chê được”, người thứ ba nói.